Hẹn hò thêm một lần rồi chia tay được không anh?

Hay là mình hẹn hò một lần nữa nhé, để cùng làm những việc mà hai người yêu nhau hay làm. Cùng đi ăn, cùng nắm tay nhau dạo phố, hay chỉ là ôm nhau một cái, hôn nhau một lần, rồi mình chia tay, được không anh?

***


Tháng tám mùa thu, đẹp thật! Người ta bảo rằng: người buồn cảnh có vui đâu bao giờ. Nhưng cô thấy cảnh vẫn đẹp, cuộc sống ngoài kia vẫn vui, duy chỉ có lòng cô buồn.

Văn phòng làm việc của hai người cách nhau chưa đầy năm trăm mét, nhưng khoảng cách giữa cô và anh là phần còn lại của một vòng trái đất.

Ngày mà cô biết văn phòng chuyển đến địa điểm mới, cùng một con đường với công ty anh, cô vui lắm. Cả thế giới bỗng chốc thu bé lại bằng một con phố nhỏ, nơi đó có cô và anh. Sáng sớm, ngồi bên nhau nơi góc quán quen nhâm nhi ly cà phê, nhìn dòng người đua chen, vội vã. Thỉnh thoảng trốn bữa cơm nhà cùng nhau lê la hàng quán. Hay đôi lúc, nỗi nhớ nhung chen ngang mớ suy nghĩ mệt nhoài của công việc, chạy vội đến nhìn nhau một thoáng, tiếp thêm chút động lực, rồi về. Đó là những viễn cảnh cô tự tô vẽ cho cuộc tình của mình rồi tự mình hạnh phúc.

Giờ chia tay rồi cô chỉ ước xa nhau một chút sẽ tốt hơn. Chia tay rồi, đến việc nhìn mặt nhau cũng cảm thấy khó khăn. Đứng trước văn phòng anh, nhìn thấy anh ngồi đó. Dù lòng nhớ lắm nhưng chẳng thể đủ can đảm nhìn anh lâu hơn một chút. Cô lơ đi, vẻ mặt bình thản đến lạ, nhưng trong lòng đang dậy sóng. Anh biết cô đến chứ? Anh có nhìn thấy cô không? Trong lòng anh cũng đang thổn thức mà, đúng không? Lý trí kia như đang cố gắng xoa dịu trái tim cô gái nhỏ bằng những ảo tưởng viễn vông, để phủ mờ một sự thật rằng: anh không yêu cô. Điều mà anh đã nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần.

Sau một thời gian dài bên nhau trong một mối quan hệ không tên, cô quyết định chủ động tỏ tình với anh. Sẽ là tất cả của nhau hay không là gì cả? Anh đáp:

"Con bé ngốc này, em là con gái, ai cho em tỏ tình với anh thế hả?"


Và, anh trở thành người chủ động. Tình yêu của người trưởng thành lạ lắm. Ngày nhận lời yêu anh, cô cảm thấy lòng bình yên, chỉ thế thôi. Và ngày anh bảo:

“Chúng ta dừng lại đi em, thật ra anh không yêu em.”

Nước mắt lăn dài theo những dòng tin nhắn liên tục hiện lên trên màn hình, nhưng cô không buồn, không đau lòng, không khóc lóc tỉ tê như hồi còn trẻ. Cũng chẳng giận hờn, oán trách, hay thù hằn bất cứ ai. Một tiếng thở dài, kèm theo đó là một chút tuyệt vọng, một chút hận đời, một chút bất cần và một chút cam chịu. Cam chịu với “duyên phận” mà ông tơ bà nguyệt đã an bài.

Chợt nhớ đến câu nói của anh: “Từ giờ chúng ta sẽ chính thức yêu nhau, nhưng tình yêu màu gì thì chưa biết”. Như một người họa sĩ nghiệp dư, cô đang cố gắng vận dụng chút hiểu biết của mình về hội họa, để tìm một màu sắc chủ đạo cho bức tranh tình yêu. Xanh, đỏ, tím, vàng, ôi những gam màu rực rỡ. Hay nâu, xám, đen, bạc ảm đạm và âm u. Chiếc áo voan trắng mà cô yêu thích đã chi chít những mảng màu bất cẩn, cây cọ nhỏ đã biến dạng từ lúc nào, và trang giấy trắng kia cũng chẳng còn chỗ để tô vẽ chút hy vọng còn sót lại.




Cô khóc, bao nỗi niềm chất chứa bấy lâu vỡ òa. Lớp vỏ bọc kia chẳng thể nào che giấu nổi dòng cảm xúc tuyệt vọng, bế tắc trong cô, như con đê nhỏ mỏng manh chẳng còn giữ nỗi dòng nước lũ ồ ạt dâng trào. Đến bây giờ cô mới thực sự cảm thấy trái tim mình vụn vỡ.

Yêu nhau được một tuần, gặp mặt nhau một lần và ngoài những lời yêu thương kia thì chưa một lần nắm tay nhau, chưa từng đi ăn cùng nhau và chưa từng… Tình yêu ấy màu gì, ai đó giúp cô đi, giúp cô đi…

Cô nhắn tin cho anh:

“Hay là mình hẹn hò một lần nữa nhé, để cùng làm những việc mà hai người yêu nhau hay làm. Cùng đi ăn, cùng nắm tay nhau dạo phố, hay chỉ là ôm nhau một cái, hôn nhau một lần, rồi mình chia tay, được không anh?”

“Anh không yêu em, anh không thể làm như thế được, chửi rủa hay trách móc anh nếu em muốn và quên anh đi.”


Một suy nghĩ thật điên rồ, nhưng ít ai biết đó thực sự một niềm khát khao mãnh liệt của cô gái nhỏ mang trái tim đầy thương tổn.

Tan!

Đó có phải là tình yêu đâu, nên làm gì có màu cho bức tranh ấy!

© Sưu tầm – blogradio.vn

Post a Comment

0 Comments