Nhưng rồi sau khi ra trường, đi làm ta mới nhận ra tình yêu không phải là duy nhất. Bao nhiêu chuyện khiến ta phải bận tâm và suy nghĩ. Áp lực từ công việc, từ gia đình, từ các mối quan hệ đến cùng một lúc. Ta bắt đầu thay đổi suy nghĩ và học cách thích nghi với môi trường mới. Ta sống chậm lại… Ta không còn như lúc trẻ vội vàng, bồng bột hay bon chen. Ta thích cuộc sống trầm lặng, yên bình và đợi chờ cái gì đó thích hợp.
Chờ đợi 1 chuyến xe… khi xe vừa tới ta ngập ngừng tự nói:
– Xe đây rồi nhưng có vẻ rất đông chắc chẳng còn chỗ. Thế là ta bỏ qua đợi chuyến xe sau.
Khi chuyến xe thứ 2 đến bạn lại thấy xe này cũ kĩ, tồi tàn. Bạn nghĩ đi xe này bạn sẽ dễ bị say. Do đó bạn không muốn bước lên và lại ngồi đợi chuyến xe tiếp theo.
Khi chuyến xe thứ 3 tới bạn chần chừ chưa muốn lên thì bác tài xế hay anh phụ xe đã quát tháo, tỏ vẻ khó chịu. Đã lưỡng lự lắm rồi lại thêm lại được bác tài hay anh phụ xe không mấy thiện cảm. Thế là bạn lắc đầu không đi nữa. Trời bắt đầu dần tối, và lúc này bạn mới nhận ra không thể đợi được nữa, nhảy đại lên thôi còn về. Nhưng rồi sau đó bạn mới phát hiện ra mình lên nhầm xe mất rồi.
Các bạn ạ chúng ta đang mải miết đi tìm những thứ chúng ta mong muốn và hài lòng. Nhưng càng mong thì lại càng thấy hoang mang phải không? Nếu đơn giản chỉ như một chuyến xe chúng ta có thể lên và nếu thấy xe đó không làm mình hài lòng thì ta chỉ cần ấn nút đỏ và xuống ở 1 trạm nào gần nhất. Nhưng trong tình yêu thì đâu có đơn giản như vậy. Khi mà ta đã từng trải qua hơn 1 cuộc tình. Chúng ta đã đi qua hết bao nhiêu cung bậc của cảm xúc. Nó khiến chúng ta mạnh mẽ hơn nhiều chứ. Không phải vì chúng ta ngại yêu mà chỉ vì chúng ta sợ… Sợ bắt đầu, sợ chia li, sợ cái gọi là khoảng cách, sợ sự phản đối từ gia đình… sợ nhiều thứ lắm. Chỉ vì ta đã từng bị tổn thương. Ta không thể vượt qua cái bóng của quá khứ để mở lòng nắm lấy 1 cơ hội. Chỉ vì 2 chữ niềm tin ta trao chọn mà bị vỡ vụn trong chốc lát, ta hoang mang không biết còn có thể tin.
Điều mà tôi muốn gửi đến các bạn là cái cảm giác được yêu giống như chờ 1 chuyến xe bạn mong ước. Bạn nhảy lên tức là bạn chấp nhận cho nó một cơ hội. Và mọi thứ bây giờ phụ thuộc hoàn toàn vào bạn. Nếu bạn chưa muốn hay còn chưa hài lòng thì hãy chọn đi bộ. Đi bộ giống như việc chưa sẵn sàng yêu, chưa sẵn sàng để đón nhận. Việc chọn một chiếc xe quen thuộc tốt hơn là mạo hiểm chọn chiếc xe lạ. Nhưng nếu không mạo hiểm thì cuộc sống đâu còn thú vị nữa phải không?
Chúng ta còn 1 chuyến xe đó là chuyến xe định mệnh mà sẽ chẳng phải đợi chờ. Họ sẽ tự dừng lại mời bạn lên xe và cùng bạn đi hết quãng đường đời trong tương lai. Hãy cứ tin và thử tin một lần như vậy bạn sẽ sống tốt hơn bây giờ.
Ngàn Sao
Ảnh vic xia, Stephen Ting
0 Comments